Người ta thường nói:
“Đẹp nhất là lần đầu gặp gỡ.”
Nhưng rồi, khi đủ trưởng thành, ta mới hiểu:
Đẹp hơn cả gặp gỡ… là tương phùng.
Bởi lẽ gặp được nhau thì dễ,
Nhưng giữ được nhau mới là chuyện của phúc phần,
Của sự thấu hiểu, sự nhẫn nại, và sự trưởng thành trong tình yêu.
Có những người từng bước vào cuộc đời ta đúng lúc con tim còn non nớt,
Yêu rất chân thành, nhưng chưa đủ chín chắn để gìn giữ.
Để rồi vụng về đánh mất nhau,
Lạc nhau giữa những dở dang, những tổn thương chưa kịp gọi thành tên.
Phật dạy:
“Mọi cuộc gặp gỡ trên đời đều là do duyên.”
Và duyên… có khi trọn vẹn, có khi dang dở.
Có người chỉ cần một khoảnh khắc để tìm thấy nhau.
Có người phải đi qua một vòng đời thật lớn mới có thể quay về.
Tương phùng là khi hai người gặp lại nhau không còn oán trách,
Là khi cả hai đã đủ lặng để thấu hiểu, đủ an yên để không còn hỏi nhau:
“Tại sao lại muộn đến thế?”
Mà chỉ nhẹ nhàng nhìn nhau, khẽ mỉm cười và nói:
“May quá, cuối cùng anh vẫn trở về.”
Không phải ai rời đi rồi cũng quay lại,
Nhưng nếu còn duyên, và lòng người đủ rộng,
Thì tương phùng là món quà của sự trưởng thành,
Là kết quả của quá trình tu sửa nội tâm, chứ không phải sự ngẫu nhiên.
Phật cũng dạy:
“Cái gì là của mình, dù có lạc trôi rồi cũng sẽ trở về.”
Vấn đề không nằm ở việc ai đến sớm hơn,
Mà là đến đúng lúc –
Khi bạn không còn yêu chỉ để lấp đầy khoảng trống,
Mà là yêu bằng sự đủ đầy và thanh thản trong tâm hồn.
Vậy nên, nếu bạn đang cô đơn,
Hay đang mang trong tim một mối tình dang dở…
Xin đừng vội buồn.
Hãy sống tử tế,
Giữ cho lòng mình trong sáng,
Và buông nhẹ những điều níu kéo bạn lại với quá khứ.
Biết đâu một ngày nào đó,
Trên con đường bình thường nhất,
Bạn sẽ gặp một người –
Không phải để yêu lại từ đầu,
Mà là để cùng đi tiếp,
Lần này, chậm rãi và sâu sắc hơn.